Thứ Bảy, 10 tháng 6, 2017

[A 2012 – MI:GP] Left Hand Tells – C3 - Hết

Tittle: Left Hand Tells
Author: Maeday
Translator: Kei

Chapter 3 

Barton chưa mở miệng nói tiếng nào từ lúc họ đưa Will tới trạm xá của SHIELD. Gã ngồi ngoài đợi họ tiến hành phẫu thuật, cố gắng khâu kín lại hàng chục vết rách, cố định các xương sườn gãy và đầy lùi nọc độc rắn trong cơ thể Will. Gã ngồi im bất động, nhón mình trên các đầu ngón chân trên dãy ghế nhựa rẻ tiền, mắt nhìn thẳng, cánh tay đặt trên gối, hai bàn tay thả lỏng ở giữa. Stark ngồi cạnh gã, loay hoay gì đó trên chiếc StarkPad không biết từ đâu chui ra, thi thoảng hắn lại đưa tay xoay bóp bả vai Barton, hoặc đặt lên lưng, lên lùi gã. Barton hoàn toàn không đáp lại.



Ethan ngồi đối diện Barton, hơi chếch tầm nhìn tia đạn của gã một chút. Anh nhớ Stark từng gọi Barton là một tay thiện xạ và anh hoàn toàn tin tưởng nhận định đó khi tận mắt chứng kiến gã giữa thăng bằng một cách hoàn hảo trên các đầu ngón chân cũng như tư thế bất động như tượng. Gã là hình tượng hoàn hảo cho một kẻ quen với việc chờ đợi.

Một y tá đi ra sau nhiều giờ phẫu thuật, và Barton lần đầu cựa mình, gã quay ra và nhìn cô. Stark vuốt ve dọc đùi Barton để trấn an gã. “Anh ấy sẽ ổn thôi. Sẽ không có thương tật vĩnh viễn nào để lại nhưng anh ấy sẽ phải ở lại đây vài ngày để bình phục.”
“Chúng tôi thăm nó được chứ?” Barton hỏi.

“Anh ấy ngủ rồi, đặc vụ,” cô trả lời, nghĩ lại Ethan nhận ra rằng những người ở đây đều quen thuộc với Barton cả - đó cũng là lý do mà họ không nhìn ngó gì gã khi gã chờ đợi trong tư thế không giống ai kia. Khi Barton tiếp tục nhìn chăm chăm cô, cô thở dài và nói tiếp, “Khi nào chúng tôi chuyển anh ấy về phòng hồi sức, anh có thể vào thăm, và đó là vì chúng tôi biết không ai cấm cản anh được đấy.”

Tay Stark bấu chặt vào đùi Barton đến độ đầu ngón tay hắn biến đi trong lõm sâu hắn tạo ra. “Clint, cưng à?” Stark gọi. Barton có vẻ giật mình nhưng gã vẫn quay sang nhìn Stark. “Đi làm một cốc cà phê hay gì đó dưới căn tin đi cưng, để em khỏi sát thủ nhìn họ chuyển Will ra.”

“Tôi không có nhìn sát thủ ai hết,” Barton cằn nhằn nhưng hắn vẫn xuống khỏi ghế, từ từ duỗi chân và lưng, những chỗ chắc chắn là cứng đơ sau nhiều giờ bị ép ở tư thế bất thường. “Đi nào, Hunt,” Barton nói, mất đi cái sự nạt nộ mà gã vẫn dùng trong suốt quá trình giải cứu Will. “Nếu tôi không thể ở, chả lý gì ngươi cũng được ở lại.” Ethan đứng dậy theo gót hắn, và một lúc sau, Jane và Benji cũng dậy nối gót họ.

Stark và Barton vừa đi vừa thầm thì với nhau, hai gã nhắc đến những địa điểm, con người, và sự việc và đội IMF hoàn toàn không biết hoặc không hiểu. Stark cào nhẹ ngón tay dọc theo tay Barton cho đến khi hắn nằm lấy tay Barton và lồng ngón tay họ với nhau. Barton có vẻ không để tâm lắm mặc dù hắn có huých vai Stark và bật cười khẽ.

Cà phê ở căng tin vẫn kinh tởm thế, nhưng Stark vẫn nốc cạn như uống nước, Barton và Ethan có một giây phút tương thông khi nói đây vẫn không phải thứ tệ nhất họ từng uống. Barton nhắc đến một nơi ở Uruguay còn Ethan thương cảm với câu chuyện ở Nga. Stark thản nhiên nói thứ này còn ngon chán với vài món hắn tự chế trong phòng thí nghiệm, Barton trông như thể lên cơn đau tim sau khi nghe vậy và bắt đầu nhiếc móc Stark về cái tội ăn uống đồ tự chế - nhưng gã vừa mắng vừa cười nhẹ.

Khi họ uống xong cà phê và quay về phòng mới của Will, các y tá đã đặt cậu nằm thoải mái trên giường với một hệ thống ống và dây nhằng nhịt để đảm bảo sự sống của cậu. Barton kéo cái ghế duy nhất trong phòng và ngồi chồm xuống. Ethan lôi một cái từ ngoài hành lang vào và ngồi đối diện Barton, vuốt nhẹ lên ống IV trên tay Will.

Stark hôn lên đỉnh đầu Barton và nói hắn quay về tháp lấy quần áo vừa với Will cho cậu thay khi tỉnh dậy và để Barton có đồ để thay nữa. Jane và Benji ở lại trong phòng nhưng khi sự im lặng của Barton và Ethan khiến không khí căng lên khó thở, cả hai cũng lủi ra ngoài tìm bữa trưa.

Ethan cho rằng im lặng là tốt nhất. Anh không biết Barton, Barton cũng không biết anh. Barton có vẻ biết khá nhiều về anh nhưng họ chắc chắn không phải bạn, họ thậm chí còn không được thông gia thân tình. Ethan quyết định thử bắt chuyện với gã đàn ông mà anh ít nhất cũng phải chào hỏi quen biết khi Will tỉnh dậy. “Will có nói anh từng làm lính đánh thuê hả,” anh thử gợi chuyện.

Barton nhìn anh trong giây lát. “Phải,” gã trả lời một cách đầy thách thức.

“Tôi chỉ… thắc mắc sao anh không gia nhập IMF với Will,” Ethan nói.

“Không hứng,” Barton nhạt nhẽo đáp lại.

“Nói dối.”

Cả Barton và Ethan đều quay sang nhìn Will kinh ngạc. Cậu tỉnh lại sớm hơn so với dự kiến nhiều và giọng cậu quá sức yếu ớt và thều thào, có lẽ do la hét quá nhiều cũng như do vết bầm do dây thừng quấn cổ.

“Im miệng,” Barton nạt. Ethan định nhắc gã tử tế chút nhưng Barton đã đưa tay luồn qua tóc em mình và cười khẽ. “Chú sẽ làm mình đau thêm đó và tôi biết kiếm đâu thằng em song sinh khác đây?”

Will đảo mắt nhìn Ethan khi cậu nhận ra mình không di chuyển đầu được. “Clint bảo vệ tôi khỏi một hợp đồng đánh thuê chuyển xấu chúng tôi nhận lúc đó. Chúng tôi vẫn từng làm việc theo đôi,” cậu ho khan đau đớn và Barton nhẹ nhàng vuốt ngực cho cậu. “Mọi người thường nghĩ chúng tôi chỉ có một người. Vậy nên khi mọi chuyện xấu đi, Clint đã đứng ra làm mục tiêu và bảo tôi trốn đi khi còn có thể.”

Barton xoa ngón cái trấn an lên mu bàn tay Will. Gã cũng không nhìn tới Ethan nữa.

“Will…” Ethan khẽ nói.

“Anh nên thôi lườm anh ấy đi,” Will trêu, nhưng giọng cậu quá yếu, nó khiến họ không quên nổi việc cậu hiện đang ở tình trạng đến trêu đùa cũng là không thể. “Clint là lý do tôi gặp anh đấy.” Cậy đẩy nhẹ tay Barton. “Và anh cũng thôi lườm nguýt đi, anh là lý do em gặp Ethan đấy.”

“Đó có khi lại là chuyện xấu đấy,” Barton lẩm bẩm.

“Clint,” Will đáp lại. “Đó là chuyện tốt mà.”

“Nếu chú cho là vậy.”

———

Will phải ở lại viện vài ngày và hệ quả là Clint phải chịu thêm vài ngày cùng chỗ với Ethan Hunt. Anh không ưa Ethan. Ethan Hunt là một tên hấp tấp, kẻ sẵn sàng lao đầu vào tình huống nguy hiểm mà không thèm nghĩ cho bản thân hay, thường xuyên, là đội của anh ta. Will có nói sau đó là Ethan rất giống Clint. Clint thì sống chết phủ nhận điều đó.

Cuối cùng cả Clint lẫn Ethan đều giành rất nhiều thời gian trong phòng Will, mỗi người một bên phòng. Ethan ngủ gật khá thường xuyên, nhưng Clint thì không bao giờ ngủ trừ khi Tony cũng ở trong phòng, ngồi trên ghế cạnh tường, chúi mũi vào chiếc StarkPad. Tony thậm chí còn giữ được trật tự khi ở trong phòng Will, có lẽ anh biết Clint cần anh ở đó, gác cho cậu ngủ. Tony cũng khá thường xuyên chạm vào Clint khi anh ở đó, điều đó thì không có gì là lạ, lạ ở chỗ đó không phải kiểu chạm “tôi lúc nào cũng muốn đè cậu ra ăn” thông thường. Những cái động chạm đó đầy an ủi, kiểu chạm “mọi chuyện ổn cả, cậu ổn rồi, có tôi đây rồi,” những cái chạm mà Tony thường làm khi Clint bị thương và phải mất một đôi lúc thời gian để Clint nhận ra rằng với Tony, nó giống như nhìn Clint đang nằm trên giường bệnh vậy.

Will cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn, cậu giành phần lớn thời gian, to nhỏ bàn luận chuyện cần xử lý của IMF với Ethan. Clint không có vần đề gì với việc đó. Anh nắm lấy tay Will và cậu chưa từng thử kéo ra.

Cuối cùng thì Ethan cũng phải rời phòng một lúc, Will quay sang chăm chú nhìn anh mình. “Anh trông thê thảm quá đó,” Will nói.

Tony khịt mũi, Clint đảo mắt. “Cảm ơn, chú nhìn cũng không ngon quá đâu.”

Will cười hiền. “Anh có thể về nhà và ngủ một giấc mà.”

“Hoặc là em có thể về lại giường anh để ngủ,” Tony ý kiến.

Will nhướng mày và Clint chợt nhận ra rằng Will không biết rằng Tony là, ờm, thực ra là…bạn trai của Clint, hoặc bất kì danh hiệu kì quái nào anh nổi cơn lên ghép vào họ hôm nay. “Will,” anh thở dài, “Đây là Tony. Và bọn anh ngủ với nhau.”

Will cười lớn nhất có thể với những tổn thương thanh quản. “Anh ngủ với Tony Stark hả. Dĩ nhiên là anh làm vậy. Chuyện đó giải thích nhiều lắm ấy.”

Clint khẽ ừm à đồng tình. “Và anh đã phải tử tế với người yêu chú suốt thời gian chú ngủ đấy.”

“Thật kinh khủng nhỉ,” Will đáp.

“Chứ sao, hắn phiền phức.”

Will cười đểu, Clint đảo mắt với cậu, anh biết rõ Will đang nghĩ cái gì trong đầu. “Anh ấy giống anh lắm, anh biết không,” Will nói.

“Cậu hẹn hò người ‘giống’ anh song sinh cậu không phải chuyện hay ho gì đâu,” Clint mỉa.

“Anh từng hẹn hò Natasha đấy,” Will nhắc.

“Ít nhất thì cô ấy cũng là cô. Cả một vấn đề khác đấy,” Clint cãi lại với cái giọng của người đã làm việc này nhiều lần và sự tranh cãi này chỉ là để cho có mà thôi.

“Anh nói anh thích cô ấy vì giống như ở bên em mà,” Will nhắc tiếp.

Tony cười ngặt nghẽo ở góc phòng và Clint thậm chí không buồn quay lại phẩy anh đi. Tony đúng dậy, quàng tay khoác vai, tựa cằm vào đầu Clint. “Tôi thích cậu đấy. Chúng tôi giữ cậu lại được không?” Tony hỏi Will.

“Không có chuyện. Và nếu anh nói thêm bất cứ câu nào về các trò liên quan đến song sinh là tôi đánh anh đấy,” Clint đáp lại. Nhưng anh vươn bàn tay đang không nắm lấy Will lên vuốt nhẹ tay Tony. Will nhìn anh cười đầy hiểu biết, nụ cười đó anh không thích tí nào. “Chú sẽ sớm được ra thôi, miễn là chú hứa không làm gì nặng nhọc, bao gồm cả chuyện giường chiếu đấy.” Clint nhăn mặt.

Will gật đầu đồng ý, và hỏi nhỏ. “Anh bắt được hắn chưa?”

Clint cắn môi dưới. “Rồi. Ethan tóm được gã rồi.”

“Tốt rồi.”

Clint lách khỏi vòng tay của Tony để đưa tay lên vuốt nhẹ gò má Will và nói, “Chú an toàn rồi.”

“Em biết.”

“Thế nghĩa là chúng tôi mời cậu và gã đặc vụ cáu bẳn kia dự Giáng sinh được đó hả?”

“Tony, anh im coi.”


End


*tung bông*
xong rồi *dạt dào nước mắt*
trời ơi tôi lười chết mất *chấm nước mắt sụt sịt*
hẹn gặp mọi người vào một ngày lên cơn khác *vẫy vẫy khăn*

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Criminal Minds] Nội dung mùa 1

Criminal Minds Mùa 1 Mùa 1 Quốc gia sản xuất Mỹ Số tập 22 Phát sóng Thời gian chiếu 22.10.2005 - 10.05.2006 Kênh chiếu CBS Mùa một của Crimi...