Thứ Bảy, 10 tháng 6, 2017

[Oneshot][Spideypool] Chuyện thường ngày

Title: Chuyện thường ngày (hay cái tên khác dài hơn là "Chuyện một ngày ở trường mà có lẽ đã như bao ngày khác nhưng lại không được như vậy khi mà bạn trai của bạn là Wade Wilson a.k.a. Deadpool")
Author: Kei
Fandom: Spider-Man, Deadpool
Relationship: Peter Parker/Wade Wilson
Disclaimer: Các nhân vật thuộc về nhà M
Genre: Humor không não
Rating: K
Summary: Một ngày đi học của Peter Parker và mọi chuyện có lẽ đã có thể khá hơn thế.
Status: Hoàn thành

A/N: Xem con bọ nhọ Ultimate đâm ra rảnh rỗi sinh nông nổi quật cái này lên post.😂
 Cái này là cực kì AU, con bọ nhọ thì cố nhá hàng Ultimate, trong khi con hàng pool vừa cố mang cái giọng nhừa nhựa của chú Reynold, vừa pha tạp giấc mơ fangirl về một DP Ultimate cùng tuổi hẹn hò con bọ nhọ :v
À mà, mình rất, cực kì hiếm khi viết fic, và mấy lần viết không siêu ngắn để tặng thì là bôi ra để chơi RR nên có lẽ còn cần chỉ bảo nhiều.

.
.
.
.
.
.
Peter Parker vốn đáng lẽ chỉ là một cậu học sinh bình thường như bao cậu học sinh khác, nhưng khốn nỗi đời nó không đơn giản vậy. Dù muốn hay không thì cậu cũng vẫn nằm trong một trong hai nhóm học sinh đặc biệt nổi tiếng ở trường. Nói ra thì hai nhóm đó cũng chẳng có gì mới mẻ, xa lạ. Một là nhóm toàn những thằng đực rựa to con, đi lại trên hành lang như thể chúng làm chủ nơi đây, luôn tự kiêu khoe mẽ rằng mình ở trong câu lạc bộ bóng bầu dục hay bóng rổ này nọ và có cả tá gái đổ ràm rạp vì chúng. Nhóm còn lại chả nói chắc bạn cũng đoán ra, nhóm của những thằng nhỏ con, mảnh khảnh, không chúi mũi vào sách vở thì cũng cả ngày lẩm bẩm truyện tranh, mơ màng trên chín tầng mây. Nói đến độ nổi tiếng thì cũng khó biết được nhóm nào nổi hơn nhóm nào, dù tiêu chuẩn nổi của cả hai bên quá khác nhau. Và Peter Parker thì đã quá quen với kiểu nổi tiếng thứ hai từ tấm bé. Đừng hiểu nhầm, không phải cậu muốn thế, mà là cậu chẳng làm gì khác được. Trước nay cậu vẫn luôn gầy còm như vậy, thích đọc thích học cũng không phải lỗi của cậu, mà chống lại lũ kia,... không phải cậu không muốn, nhưng Peter vẫn nhớ như in cái nhìn không hài lòng của giáo viên cấp dưới khi có lần cậu chịu không được mà đánh lại giữa hành lang. Nói chung là cậu quen rồi, giờ thì cậu có năng lực siêu nhiên, nó lại càng khiến cậu cố thu mình và để mặc bọn kia xô đẩy hơn. Chúa biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu bực lên mà tóm lấy Flash rồi ném thẳng thằng đó vào tường.



Nói là nói thế nhưng con người ai chả có lúc này lúc khác, đặc biệt là dưới các hoàn cảnh không như ý khác nhau. Ví như tối qua, mấy tên trộm kia hoàn toàn không có tý tẹo hợp tác nào, chưa kể chúng cũng không phải loại tôm tép thông thường, thẳng thắn mà nói là chúng được vũ trang tốt và có kinh nghiệm hẳn hoi. Dù Spider-Man vẫn là người đàn ông của ngày (hay của tối?? Ôi trời, quan trọng gì mấy cái tiểu tiết đó) không có nghĩa là cậu hoàn toàn lành lặn mà bắt được chúng. Tóm lại ngắn gọn là dù có năng lực siêu nhiên thì hôm sau mình mẩy cậu vẫn ê ẩm như thường. Và cái cách mà thằng Thompson và lũ tay chân của nó cứ có cơ hội là xô thẳng cậu không vào tường thì vào tủ chẳng giúp ích cho tình trạng của cậu tí nào. Nếu có ai đó định hỏi thế cái giác quan thứ sáu luôn nổi tiếng giúp cậu tránh nguy hiểm đâu, thì xin lỗi để cậu đáp lại một câu rằng, cậu rất rất mệt rồi, và có căng lên như dây đàn thì cũng không tránh được những thằng cố huých vào cậu ngay giữa hành lang đông người qua lại.

Đến khi chuông môn cuối vang lên thì Peter cảm thấy như kiểu mình đã trải qua cả năm ở địa ngục và chỉ muốn mau mau chóng cất đồ rồi về ôm lấy cái giường mà tìm lấy một chút bình yên. Vừa tự an ủi bản thân vừa nhanh chóng lôi đồ khỏi ngăn tủ, Peter có chút bẵng đi không để ý và khi cậu cảm nhận được có ai đó giúi mình vào cửa tủ thì đã quá muộn.

- "Vội hả, Parker?" - Thompson cười khẩy.

- "Thả tao ra, Thompson." - Peter cố giãy ra, những lúc thế này kiểm soát sức mạnh của bản thân hệt như một lời nguyền độc địa.

- "Ồ, nếu tao không thả thì mày định thế nào. Định-----" - Không cần biết Thompson định dọa nạt gì, khi tất cả những đứa đang tụ tập xem trò vui còn chưa kịp hiểu chuyện, thì thằng đó đã bị ném văng ra sau.

- "Yay, yah, bảo bối, tôi không biết em có cái sở thích công cộng cộng mạnh bạo này đó nha." - Cái giọng chảy nhớt của Wade Wilson vang lên, và không đợi Peter kịp hiểu chuyện, gã đã ôm trọn lấy cậu hôn đến chụt một cái, mặt nạ hay không mặt nạ không quan trọng bằng cái hôn chào hỏi, nhất là khi gã mới hoàn thành một cái nhiệm vụ dài lê thê và chán ngắt.

- "Wa-Wade! A-Anh làm cái gì ở đây?!!" - Peter kêu lên, cậu lập tức giãy ra, lôi cái tên hớn hở kia ra xa thêm chút, và nhỏ giọng rít lên - "Tôi đã nói anh không được theo tôi cơ mà. Nhỡ anh làm lộ danh tính của tôi thì sao?!!!"

- "Ây nha, bảo bối, cáu giận không có lợi cho sức khỏe đâu?" - Wade nhăn nhở đáp lại sau đó thì nghiêng đầu lẩm bẩm gì đó với bản thân rồi gật gù đồng ý bồi thêm - "Nhưng mà đúng là cưng cáu lên thì xinh thật nên cưng cứ cáu tiếp đi."

Tự Peter cảm thấy muốn ôm mặt mà khóc thầm vô cùng, có những lúc cậu thích cái tính cách ất ơ của Wade, hộp trắng hộp vàng cũng không còn là cái gì đó quá sức không bình thường nữa, nhưng cũng có những lúc tất cả những gì cậu muốn làm là bắn tơ gắn cái mồm kia lại. Tóm lại trước nhất vẫn là rời khỏi đây đã.

Tuy nhiên, Peter quên mất Flash Thompson là một thằng jock không não đúng nghĩa, khi mà cậu chưa kịp kéo Wade đi thêm được bước nào, thì thằng kia đã bò dậy từ lúc nào và hầm hầm tiến lại, hắn vốn định tóm lấy cậu, nhưng nhanh tay nhanh chân thì hắn còn lâu mới bì được Deadpool cho nên hắn còn chưa kịp tóm thì Peter đã bị Wade ôm gọn tránh khỏi tầm với rồi.

- "Mày đừng tưởng ăn mặc giống Spider-Man mà đi dọa được người khác." - Thompson tức tối chỉ thẳng vào mặt Wade chửi.

- "Hả? Cái gì? Giống bé nhện? Ô ô, tên là Deadpool. Deadpool nghe chưa." - "Hả? Ừ, đúng đó. Bé nhện đồ xanh mà. Thằng này mắt có vấn đề rõ rồi." - "Phải phải, người bé nhện mặc đồ xanh đỏ thật đẹp." - "À thì đúng chúng ta chỉ hợp đỏ đen thôi. Deadpool là ngon nhất rồi." - Wade vừa nhìn Thompson vừa lắc đầu tự thoại.

Peter thở dài nhẹ nhõm, ít nhất thì Wade vẫn chưa động tay động chân. Chúa mới biết báo ngày mai sẽ giật tít thế nào nếu Deadpool đứng giữa hành lang mà xả súng.

- "Hừ, đúng một đôi hả, Parker? Mày với thằng điên này một cạ? Để một thằng bệnh đè ra sướng lắm hả?" - Thompson cười khẩy móc mỉa. Xung quanh họ đám đông không có vẻ tan đi mà còn ngày một đông lên. Trăm loại thì thầm làm Peter khó chịu, cậu có thể nghe thấy những người nhận ra Wade là Deadpool, nghe thấy tiếng chê bai cậu ngay đến cả một thằng điên chuyên giết người mà cũng cặp kè nổi, hay như những tiếng chế nhạo Wade là thằng cuồng Spider-Man bệnh hoạn, ra đường cũng bày đặt mặc đồ giấu danh,.... Nhưng hơn tất thảy cậu cảm thấy cơn giận sôi trào trong người về cái cách Thompson kinh bỉ nhìn và nói Wade. Không phải cậu bị tình yêu làm mù mắt, hay đầu óc cậu có vấn đề, mà chỉ đơn gian là những người này, họ không hiểu, hoặc không chịu hiểu, và không giống cậu, họ không biết Wade Wilson. Họ không có quyền.

Cậu giằng ra khỏi Wade, tiến lại và tóm lấy Thompson, gằn lên vào mặt hắn. - "Mày câm miệng. Mày không được nói về anh ta như vậy!"- Và điều tiếp theo cậu kịp nhận ra là bản thân cậu bị đẩy ngã dúi xuống đất. Và ngay lập tức cậu nghe thấy tiếng hít vào sợ sệt của đám đông.

Ôi không, Wade. Vừa lo sợ vừa ngồi bật dậy, và không ngoài dự đoán, Wade đã rút súng dí thẳng vào mặt Thompson chỉ thiếu mỗi bước bóp cò.

- "Không được." - Cậu lao tới, tóm lấy Wade và giật anh ta lui lại - "Wade, không được làm vậy."

- "Nhưng,..nhưng bảo bối à, nó...."

- "Không được, anh hứa rồi. Wade, anh phải giữ lời." - Peter vừa lắc đầu vừa đẩy Wade lùi xa ra. Tức mấy thì tức cậu cũng không muốn thấy Wade vì cậu, vì cái trò trẻ con nhảm nhí thiếu não này mà giết người, không cần biết Thompson đáng chết hay không.

-"M-Mày tưởng lôi đồ giả ra dọa tao là ngon lắm hả." - Thompson, cái thằng đầu đất điếc không sợ súng kia vẫn không chịu thua. Nó lao vào cả hai định đấm trả Wade. Wade quay người, tóm lấy nắm đấm của Thompson đồng thời bẻ ngoặt tay nó ra sau và đè dí nó xuống đất. Cả một loạt động tác chỉ diễn ra trong nháy mắt. Và, khụ, Peter tự cảm thấy đây không phải lúc thích hợp để thấy bạn trai mình hấp dẫn. Nhưng mà...khụ, khụ, cậu thanh niên nhiệt huyết dâng trào, không trách cậu được. Nhất là khi cậu nghe thấy Wade cúi xuống gằn từng chữ vào tai Thompson.

- "Mày còn động vào bé nhà tao. Tao giết. Hiều chưa?" - Sau đó thì Wade lập tức đứng dậy, thậm chí còn nhún nhảy, vươn rộng hai tay, hớn hở quay lại với Peter khoe - "Bảo bối, hợp ý em chưa? Anh tuyệt quá đúng không?"

Thật, Peter cũng không còn cách nào, cậu cười, khẽ lắc đầu, tiến tới kéo Wade đi. Có lẽ cũng là hậu quả của màn thể hiện vừa rồi nên đám đông dạt hết sang bên nhường lối cậu đi.

- "Đi nào, về thôi. Tôi làm taco cho anh."

- "Ô, ô, chimichangas. Bảo bối, siêu thị, siêu thị."

Cứ như thế, cả hai rời đi, để lại sau là cả một mảng yên lặng sững sờ. Và có lẽ sau ngày hôm nay Peter Parker sẽ không còn chỉ đơn giản nổi tiếng vì là mục tiêu bắt nạt nữa. Muốn hay không muốn thì chắc chắn ngày mai tin đồn về cái thằng kém coi số một trường được xã hội đen bảo trợ, rồi cặp kè với côn đồ này nọ cũng sẽ vang khắp nơi. Và nói thật, chuyện đó cũng thường thôi mà. Trường học ấy mà, chả mấy mà cậu sẽ lại bị đẩy tới đẩy lui thôi. Nhưng ít nhất lúc này, Peter Parker cảm thấy có bạn trai cũng không quá tệ.

.Hết.
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Criminal Minds] Nội dung mùa 1

Criminal Minds Mùa 1 Mùa 1 Quốc gia sản xuất Mỹ Số tập 22 Phát sóng Thời gian chiếu 22.10.2005 - 10.05.2006 Kênh chiếu CBS Mùa một của Crimi...