Thứ Hai, 25 tháng 7, 2016

[A 2012 – MI:GP] Left Hand Tells – C2

Tittle: Left Hand Tells
Author: Maeday
Translator: Kei

Chapter 2



Will chậm rãi tỉnh lại, đó một trong những điều đầu tiên giúp anh nhận ra việc mình không ở chỗ đáng lý phải ở. William Brandt không bao giờ chậm rãi tỉnh dậy, trừ trường hợp anh bị đánh thuốc hoặc cực kì thư sướng sau khi được người tình chăm sóc tận tình suốt đêm, và với việc anh hoàn toàn không có tí tẹo kí ức nào cho vế sau, anh có thể chắc chắn rằng thuốc là lí do.



Khi anh cuối cùng cũng mở được mắt ra, anh bắt đầu đánh giá xung quanh một vòng. Anh rõ ràng đang ở dưới mặt đất, dựa vào tiếng nhạc sập sình ở trên đầu, có thể dám chắc rằng bên trên là một quán rượu hoặc sàn nhảy gì đó, trong không khí có mùi nước hôi thối rò rỉ trên tường từ trên trần xuống, và anh bị trói chặt trên một chiếc ghế giữa phòng, với một cửa ra duy nhất. Anh giật thử xích trói trước khi bỏ cuộc. Không lí gì lại đi tự làm trầy xước hết cổ tay. Cánh cửa kim loại nặng nề bật mở với một tiếng rít dài.

“Ha, cuối cùng ngươi cũng tỉnh,” gã đàn ông bước vào cất tiếng. Hắn trông rách rưới, với lớp băng cuốn bẩn thỉu quanh đầu. Will muốn đảo tròn mắt với cái câu villian siêu sách vở đó, nhưng đầu anh đau như búa bổ, chỉ nghĩ đến đảo mắt mạnh một cái cũng quá đau đớn rồi. “Hawkeye của Avenger,” hắn tiếp tục, và Will thực sự chỉ muốn ngửa đầu ra sau mà thở dài bởi vì mẹ kiếp, anh bị bắt cóc vì có đứa ngu dốt nào đó tưởng lầm anh với Clint.

“Tao không phải Hawkeye,” Will lạnh nhạt cắt ngang đám loằng ngoằng mà tên villian kia đang định phun ra.

Hắn nhướng mày, “Mày nên kiếm cái cớ tốt hơn để mong được thả ra đi.”

“Oài, tao không định bảo mày thả tao ra. Tao chỉ nói cho mày biết rằng tao không phải Hawkeye thôi.” Anh bận mải quan sát trần nhà nên không lường trước được vụt roi đau đớn lên má sau đó. Anh giật nẩy lại và phát ra một tiếng thất thanh bất ngờ.

“Mày không lừa được tao đâu,” hắn nói, cuộn roi trở lại tay. “Như tao nói rồi đấy, Stark sẽ sớm tìm mày thôi, chắc chắn vậy. Và hắn sẽ chẳng tìm lại được mấy phần sót lại của mày đâu.” Hắn cười độc địa nhìn Will, và trong giây phút đấy, anh bỗng trở nên lo lắng cho an nguy của mình hơn bao giờ hết.
———
“Thưa ngài, có ba đặc vụ IMF tìm ngài,” JARVIS báo cáo nhiều giờ sau đó, khi Tony đang chúi đầu trong phòng thí nghiệm, nhằm tìm cách truy ra dấu vết của Ts. Harper.

“Họ muốn gì?” anh không quá để tâm hỏi lại. Clint mới ra ngoài mấy phút trước để tìm cái gì đó ăn. Cậu lo lắng và căng thẳng, Tony biết cậu rời đi vì bắt đầu cảm thấy ngột ngạt, kể cả khi ở trong phòng thí nghiệm to rộng (vật vã) của Tony.

“Họ nói họ là đồng đội của William Brandt, em trai của Ngài Barton, và họ muốn nói chuyện với ngài mà không có sự có mặt của Ngài Barton.”

Tony dừng lại, nhìn lên màn hình hiển thị bên ngoài mặt tiền tòa nhà nơi hai người đàn ông và một phụ nữ đang đợi vào. “Đừng cho họ vào, ta sẽ ra gặp họ.”

“Vâng, thưa ngài.”

Tony xuống bằng thang máy gia tốc và ra đến cổng trước chỉ sau vài phút. JARVIS cho phép ba người vào sảnh trong, Tony cũng không mời họ ngồi xuống. Anh khoanh tay trước ngực và nhìn họ chờ đợi, bởi vì nếu họ không nhận ra ngay anh mà không cần giới thiệu thì họ không đáng bước chân vào tháp của anh.

“Barton không cho chúng tôi tham gia tìm Will và chúng tôi muốn tham gia,” gã tóc đen thẳng thừng nói.

“Nếu Clint đã nói không thì có nghĩa là không,” Tony đáp.

“Không,” gã đàn ông đáp lại với một chút tuyệt vọng trong đó, “Will là.. cậu ấy là người yêu của tôi và tôi muốn giúp. Anh cũng sẽ muốn tìm Clint nếu chuyện này xảy ra với anh, phải không?” gã hỏi.

“Cậu chơi xấu đó,” Tony nói. Anh dừng lại. “Tôi thích vậy. Sao cậu ấy không cho các người tham gia?”

“Tôi không rõ. Anh ta không nói.”

“JARVIS,” Tony gọi.

“Thưa ngài,” JARVIS trả lời. Gã tóc vàng trông như mới lên đỉnh cơn thỏa mãn công nghệ.

“Clint đâu?”

“Ngài Barton đang trong phòng thí nghiệm tìm ngài. Tôi có cần báo cho ngài ấy vị trí của ngài không?”

“Không, bảo cậu ấy ta lên ngay. Đừng nói gì với cậu ấy về ba cô cậu bạn đây.”

“Vâng, thưa ngài.”

“Đến nào các bé,” Tony nói. “Để xem sao má nhỏ không muốn chia sẻ nào.” Bộ ba đặc vụ tỏ ra khó hiểu nhưng vẫn theo chân anh vào thang máy lên phòng thí nghiệm.

“Tony, anh đây rồi, tôi mới - “ Clint ngưng bặt khi trông thấy ba đặc vụ theo sau Tony vào phòng. “Tony…”

“Anh giữ họ được không?” Tony đùa.

“Không” Clint trả lời với bộ mặt cứng đơ khiến Tony có phần lo lắng. “Tôi đã bảo họ không được.”

“Thì phải, nhưng anh nghĩ họ có lý do chính đáng tham gia mà,” Tony đáp.

“Will cũng là gia đình của chúng tôi nữa,” người phụ nữ lên tiếng.

Clint trở nên căng cứng đến độ Tony lo cậu sẽ gãy đôi nếu có ai đó chạm vào. Tony cau mày và bước lại gần người yêu mình. Anh đặt một tay lên hông cậu, tay còn lại ôm lấy gương mặt cậu. “Em sao vậy?” anh hỏi.

“Tôi đã nói là không rồi,” Clint rít lên.

Tony đột nhiên hiểu ra nguyên nhân vấn đề. Anh vuốt nhẹ lên môi Clint nhưng cậu hoàn toàn không phản ứng lại cử chỉ vuốt ve đó. “Mấy người cho chúng tôi một phút được không?” anh hỏi mà không hề quay lại.

“Ưm, được” gã tóc đen trả lời. Họ bước ra khỏi phòng thí nghiệm và JARVIS lập tức phủ đen toàn bộ bức tường kính nhìn vào trong.

“Em có vần đề với họ là gia đình của Will sao?” anh hỏi

“Họ không phải gia đình của nó. Tôi mới là gia đình của nó,” Clint phản lại. “Tôi vẫn luôn trông chừng nó. Vẫn từng thế và sẽ luôn thế. Tôi không cần ai giúp để kéo nó ra khỏi rắc rối hết. Đấy là nhiệm vụ của tôi. Tôi mới là gia đình của nó.”

Tony cắn môi, và vuốt qua môi Clint lần nữa. Trên môi cậu để lại một chút máu mà anh không phát hiện ra trước đó, anh nhận ra Clint đã cắn môi mạnh đến độ bật máu khi các đặc vụ IMF vào phòng. “Clint, sao họ không thể là gia đình của cậu ta được chứ?”

“Tôi mới gia đình của nó,” Clint lập lại, không giúp đỡ vấn đề gì hơn.

“Giờ em có cả bọn anh là gia đình của em, như vậy là sai sao?” Tony hỏi. Clint hơi do dự. “Vậy nghĩa là cả hai em đều mở rộng gia đình mình. Nghĩ bọn anh như là thông gia ấy. Em không cần phải thích gia đình bạn trai Will hay kiểu kiểu vậy, nhưng không phải tốt hơn nếu em ít nhất cũng không bất hòa với họ sao.”

“Họ sẽ làm tôi chậm lại,” Clint lẩm bẩm.

“Chuyện đó em còn chưa biết được. Biết đâu họ giúp được thì sao,” Tony đáp lại. Anh kéo Clint lại gần mình hơn một chút. Khi cậu không muốn di chuyển thì quá khó để có thể di dịch cậu. “Cho họ một cơ hội được không em? Em không nghĩ Will cũng sẽ muốn em để họ giúp à?

Clint khẽ bật cười. “Nó sẽ càm ràm đến chết nếu em không cho họ tham gia,” cậu lẩm bẩm. Rồi đột nhiên mọi căng thẳng bay biến khỏi cậu, cậu tựa vào ngực Tony để anh ôm gọn lấy mình. Đôi khi Tony vẫn thấy kì lạ khi một người mạnh mẽ, cả thể lực lẫn tinh thần, như Clint lại thích gần gũi, ôm ấp và muốn được bảo vệ như vậy. Có lẽ Will sẽ giúp anh tìm ra lời giải khi họ cứu được cậu ta khỏi nơi giam cầm của Ts. Harper.

Clint tách ra và giật phẳng lại quần áo. “Được rồi, cho họ vào đi. Chúng ta còn có việc phải làm.” Cửa kính phòng lập tức được làm quang, JARVIS cho các đặc vụ IMF trở vào. Tony trông chờ nhìn Clint đến khi cậu thở dài và nói, “Các người có thể giúp, nhưng với một điều kiện: chấp hành mọi mệnh lệnh của tôi. Tôi sẽ là đội trưởng của các người, chứ không phải Đặc vụ Hunt. Nếu các người làm bất cứ điều gì mà tôi nói không được hay không nghe lệnh của tôi, tôi sẽ đánh gục và bỏ mặc các người lại đó.”

“Được,” Hunt lập tức đáp lại. Gã đưa tay ra bắt, Clint nhìn nó như thể có độc trước khi chịu bắt tay gã.

Clint lập tức quay đi và quát đòi Tony cho họ thấy những gì anh tìm được.

Tony khá chắc là gã tóc vàng đã tè ra quần khi các màn hình 3D được kéo lên.
———
Will biết mình bị choáng. Không có lý do nào khác giải thích cho cái sự đờ đẫn đầu óc của anh lúc này. Anh nhổ máu xuống sàn nhưng anh yếu đến độ chỗ máu đó lại rơi vào chân. Trong phòng lúc này có một tên gác cửa, hắn theo dõi anh trong khi Ts. Harper biến đi đâu đó để tìm đồ chơi mới thử trên Will. Cho tới lúc này, hắn đã dùng đến roi da, vài loại dao khác nhau, kìm chích điện, vòng cổ giật sốc, và đèn xì, thứ đó làm anh cảm giác mình như gà bị thui vậy.

Anh rên lên và ngửa đầu ra sau cho đến khi chợt nhớ ra quanh cổ mình từng bị chòng thừng trước đó độ bốn lần dao cắt và di chuyển cổ như vậy đau ra nước mắt. Anh ho khan mạnh nhất có thể để đẩy đi cái cảm giác khó chịu trong họng sau khi bị siết nhưng việc đó chỉ làm mọi thứ tồi tệ thêm. Tên gác cửa vẫn đứng đó tò mò nhìn anh.

Cánh cửa lần nữa bật mở, Ts. Harper bước vào với một cái xô đậy kín. Will ho khan lần nữa để tìm lại tiếng nói. “Mày đang mắc sai lầm trầm trọng đấy. Lần này mày chọc giận không chỉ Tony Stark đâu. Đây là một chủ ý quá sức ngu xuẩn,” anh khò khè nói.

Ts. Harper chỉ cười ngặt. “Miễn là Stark thấy đau trên nỗi khổ của mày là tao mừng rồi,” hắn điên dại cười lên.

“Stark thậm chí còn chẳng biết tao,” Will than. Nhưng Ts. Harper đã không để ý lời này ngay từ những lần đầu thì giờ chẳng lý nào hắn lại nghe đến cả. Will lặng lẽ quan sát khi Ts. Harper đặt cái xô xuống đất và đeo găng vào. Hắn mở nắp ra rồi thò bàn tay bảo hộ kĩ vào trong và lôi ra… một con rắn. “Mẹ kiếp,” Will chửi thề.

“Ây, mày khỏi lo, nọc của nó không giết mày ngay đâu, mày còn bị giày vò còn chán thì mới chết được,” Ts. Harper hào hứng nói. Hắn đem con rắn giơ lại gần cơ thể Will, và Will cố gắng giữ mình càng bất động càng tốt để không tỏ ra là mối đe dọa nhưng con rắn đang điên lên, cả thân mình nó rung lên đầy đe dọa. Phần xương đòn của Will để lộ và anh thét lên khi nanh con rắn cắm xuống vai.

———

Ethan không chắc lắm về gã Barton này.Nhìn thấy hắn với gương mặt và giọng nói của Will nhưng từ ngữ hắn phun ra thì chắc chắn không bao giờ có thể nghe thấy được từ Will, cảm giác quả thức quá mức không thực. Barton chửi bậy hệt như thủy thủ, gã cắt đứt câu của mình mỗi khi nhận ra bản thân đang hành xử tệ thế nào, thái độ đó có lẽ do tình huống họ gặp phải hoặc vốn bản tính gã đã vậy rồi, gã ra lệnh cho xung quanh theo thói quen của kẻ vẫn thường ở vào vị trí cao. Ethan khá chắc là Barton không phải trưởng nhóm, gã thậm chí còn chẳng giống kẻ có tinh thần đồng đội, nhưng Barton rõ ràng là quen với việc nắm quyền ở một mức độ nhất định.

“À há!” Stark bỗng kêu lên. Và Barton ngay lập tức ở bên hắn, dính quá sát so với thông thường. Ethan biết hai gã ngủ với nhau, chỉ nhìn cũng biết, nhưng cái cách hai gã cư xử với nhau không có nhút nhẹ nhàng nào hết. Họ quát tháo, chửi bới, và xô đẩy nhau không chút thương tiếc. Nhưng vẫn có những lúc mà Stark đặt tay lên eo lưng Barton và rướn người lại chỉ chỏ này nọ hay khi Barton luồn nhẹ tay qua tóc Stark và cử chỉ nhẹ nhàng đó giống như những gì Will thích làm và nhận.

“Anh tìm thấy hắn rồi?” Barton hỏi.

“À anh tin là anh tìm được rồi đó. Camera giám sát hướng về cái chấm nhỏ này,” Stark khoanh tròn một toàn nhà trên một trong các bản đồ trên màn hình. “Dưới câu lạc bộ có một hầm phụ, đang được thuê bởi David Harper, chắc chắn là kẻ chúng ta tìm rồi. Da bó đỏ ở ngay đây. Khá là nhiều là đằng khác, khu này nổi tiếng với vũ công thoát y và phục vụ mặc đồ da bó.” Stark cười đểu với Barton, “Lúc nào đó ta đến đấy chơi được đấy.”

“Không có chuyện,” Barton trả lời thẳng tưng. Gã gõ lên màn hình và zoom vào để xem sơ đồ chi tiết khu vực. “Chúng ta có sơ đồ tòa nhà này không?”

“Cuồng công nghệ,” Stark hô gọi Benji mặc dù cậu ta đứng cách không quá ba bước, “Kéo folder cạnh cậu lên coi.” Benji hào hứng nhấn vào folder màu xanh cạnh vai. Ethan khá chắc là Stark có thể dễ dàng bảo AI của hắn làm cho nhưng hắn đã tốt tính một cách bất ngờ và để cho Benji được sờ vào kha khá thứ. “Chúng không cập nhật lắm, nhưng vẫn dùng được,” Stark nói và nhanh tay mở rộng nó ra. Barton di tay trên bản vẽ, mắt gã lia nhanh từ điểm này sang điểm khác và Ethan bắt đầu gặp vấn đề trong việc bắt kịp hướng đi của Barton.

“Chúng ta có thể vào lối này là nhanh nhất nhưng nếu có nhiều lính canh thì lối này tốt hơn,” Barton chì vào hai điểm khác nhau trên bản vẽ và nói. “Lối vào chính, tôi đoán là dẫn từ khu chính của câu lạc bộ sẽ là nơi bị canh phòng cẩn mật nhất, cửa chính sau cũng vậy. Không có chuyện tôi mặc đồ bó và đi lừa tình ai đó lần nữa đâu.” Tony khịt mũi cười đáp lại như một câu chuyện đùa bí mật nào đó.

Barton bước khỏi màn hình và bắt đầu lật tìm trong tủ ở góc phòng, trong đó có vẻ chứa vô số loại vũ khí. Stark đột nhiên đứng trước mặt Ethan và giơ ra một thứ trông giống như bộ đàm đeo tai công nghệ cực cao. “Cái này cho cậu,” Stark nói khi Ethan không ngay lập tức nhận lấy nó. Anh đưa tay nhận và Stark quay đi đưa cho Jane một cái khác.

“Hunt, Carter và tôi sẽ đột nhập vào,” Barton vừa nói vừa cứ thế lột áo ra không ngại ngần gì. Jane tròn mắt kinh ngạc nhìn gã, kể cả đứng đây Ethan cũng nhìn thấy được vô số các vết sẹo ngang dọc trên người Barton, những vết sẹo không bao giờ anh có thể tưởng tượng trên thân thể Will. Barton tròng lên một cái áo khác và đeo vào một cái gi-lê công nghệ cao với số túi nhiều hơn Ethan cho rằng gã cần đến. “Dunn và Tony sẽ theo dõi từ bên ngoài đề phòng có biến xảy ra.” Gã lôi ra vài khẩu súng và bắt đầu nhét nó vào người. Gã nhìn lên và thấy chưa ai di chuyển. “Trừ khi các người cho rằng mình trang bị đủ để thâm nhập cơ sở địch rồi còn không thì qua đây khẩn trương đi,” gã nạt.

———

Câu lạc bộ đó có cái tên sáng tạo bât ngờ, “Đồ da.” Clint khịt mũi cười khẩy khi họ tới nơi trong xe tải của IMF. Tony rất tự nhiên chiếm kiểm soát mọi công nghệ trong xe trong khi Dunn đứng bên nhìn với ánh nhìn ngưỡng mộ một cách đáng lo ngại.

“Tôi sẽ theo dõi qua các cục cưng này,” Tony nói, đưa cho Hunt và Carter hộp đựng kính áp tròng. Họ đeo lên mà không thắc mắc gì cho đến khi nhận ra Clint không hề đeo nó. “Tôi không được phép đặt bất cứ thứ gì vào tròng mắt Clint hết. SHIELD sẽ giết tôi luôn nếu tôi làm hư tay bắn tỉa số một của họ.”

“Tôi sẽ giết anh nếu anh làm trò với mắt tôi,” Clint lẩm bẩm, nhưng anh nhanh chóng chìm vào trong trạng thái chiến đấu khi tất cả những gì trong đầu chỉ còn là mục tiêu và sẽ mất bao phát bắn để đạt được nó. Anh trông có chút không thoải mái khi không có cây cung của mình nhưng rượt đuổi dưới tầng hầm không cho anh nhiều không gian để dùng đến nó.
¬
Carter và Hunt đợi ngay cửa xe, sẵn sàng nhảy ra ngoài và hòa mình vào đêm tối, Clint cũng chuẩn bị lao ra ngoài khi Tony tóm lấy tay anh và dừng anh lại. Clint quay lại đúng lúc Tony kéo hông anh lại để hai người dính sát lấy nhau để anh có thể hôn lấy anh. Clint phát ra tiếng rên khẽ bên môi Tony và Tony đẩy tới mạnh bạo hơn nữa cho đến khi tay Clint vòng lên giữ chặt lấy vai Tony làm điểm tựa. Hunt khẽ ho khan và Clint tách ra khỏi Tony.

“Đi mạnh giỏi, cưng nha,” Tony hào hứng vẫy. Clint đảo mắt nhưng anh cuối cùng cũng cười lấy một cái cho cả ngày hôm đó. Anh, Hunt và Carter nhảy khỏi xe và biến mất ở góc đường lập lòe sáng.

Clint lấy tay chùi miệng ngay sau khi ra khỏi xe. Không có gì lạ khi Tony bày trò thể hiện ngay cả khi anh không muốn. Anh nhắm mắt, hít một hơi sâu để ổn định bản thân. Khi anh mở mắt lại, Hunt và Carter đều đang tò mò nhìn anh, chờ đợi. “Đi thôi.”

———

Will biết nếu anh ngất đi rất có thể anh sẽ không tỉnh lại nữa. Anh chớp mắt liên tục cố xóa đi điểm đen trong tầm nhìn nhưng nó nhất quyết không chịu biến mất và anh gục người ra ghế trên dây xích. Ts. Harper bỏ đi sau khi cho con rắn cắn anh, vừa đi vừa điên dại tự hào về kế hoạch thiên tài của hắn hay cái của nợ gì đó tương tự vậy. Will hoàn toàn không cảm thấy ngón tay cũng như ngón chân mình nhưng anh không chắc chuyện đó là do nọc độc hay là do bị trói ở một tư thế quá lâu.

Anh nghe thấy tiếng giao tranh bên ngoài nhưng nó quá mờ nhạt nên anh không dám chắc chuyện gì đang xảy ra. Tên gác cổng trông có vẻ lo lắng và đã rút sẵn súng ra chĩa vào cửa. Will kéo nhẹ dây xích, nghĩ đến việc nếu có thể thoát ra và quật mớ xích này vào đầu tên lính gác thì thế nào. Hắn đã cười hăng say, thích thú trước nỗi đau của Will, nhất là mỗi khi Ts. Harper cười điên dại.

Cánh cửa đột nhiên bật mở và cơn đau đầu quằn quại khiến Will rên lên vì tiếng động đó. Sau đó là tiếng súng và tên gác cửa ngã gục xuống sàn, rồi bỗng đâu có tay đặt lên người anh, nhẹ nhàng, cẩn thận kiểm tra các vết thương.

“Will? Will, coi nào, anh cần chú tỉnh táo lại,” tiếng nói anh nghe nằm lòng mang theo một chút hoảng sợ hiếm khi lộ ra vang lên.

“Clint?” Will hỏi.

“Ừ, ừ, anh đâu. Nào để anh đưa chú ra khỏi đây. Cứ ngồi yên đó.” Will muốn nhạo lại rằng anh chẳng làm gì được khác ngoài ngồi yên nhưng Clint đã ra sau anh từ lúc nào, và đang xử lý cái khóa, chẳng bao lâu sau thì chúng bắt đầu lỏng ra và Will gục xuống khi không còn gì giữ anh lại. Clint tóm lấy anh và kéo anh đứng dậy, đỡ lấy sức nặng của anh nhiều nhất có thể. “Bạn trai với bạn gái chú ở ngoài cản bọn chúng lại. Chúng ta cần phải di chuyển ngay, đi nào,” Clint nói nhỏ vào tai anh.

“Được rồi,” Will đáp. Clint thở ra một tiếng run rẩy, Will muốn hỏi anh có chuyện gì. Clint chưa bao giờ nghe có vẻ sợ hãi như vậy. “Clint?” Will hỏi. Tiếng anh nói ríu cả lại với nhau.

“Shh, shh, để bọn anh đưa chú ra đã,” Clint nói. Anh vuốt nhẹ một bên má Will như vẫn làm mỗi khi anh lo lắng về việc rắc rối gì đó Will dính vào. Clint gần như lôi Will ra hành lang, một tay bên hông, kéo sát Will vào người, một tay lăm lăm súng. Anh bắn không thương tiếc mỗi khi có kẻ địch xuất hiện. Nếu Will tỉnh táo hơn một chút chắc chắn anh đã cằn nhằn về chuyện giết người vô tội vạ này rồi.

“Hunt, tôi tìm được nó rồi,” Clint nói qua bộ đàm. “Nhanh lên đi. Nó cần chăm sóc y tế ngay lập tức.” Clint dịch người để đỡ được Will nhiều hơn nữa và Will muốn xin lỗi anh vì quá vô dụng. Clint lại bắn chết một tên khác nữa.

Will ngất đi ngay sau đó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Criminal Minds] Nội dung mùa 1

Criminal Minds Mùa 1 Mùa 1 Quốc gia sản xuất Mỹ Số tập 22 Phát sóng Thời gian chiếu 22.10.2005 - 10.05.2006 Kênh chiếu CBS Mùa một của Crimi...