Thứ Hai, 25 tháng 7, 2016

[A 2012 – MI:GP] Left Hand Tells – C1

Tittle: Left Hand Tells (http://archiveofourown.org/works/595306/chapters/1072472)
Author: Maeday
Translator: Kei (per xem phần comment bên AO3)
Rating: Mature
Disclaimer: Không có ai trong họ thuộc về tác giả hay dịch giả hết :'(
Fandoms: The Avengers (2012), Mission: Impossible – Ghost Protocol (2011)
Relationships: Clint Barton/Tony Stark , William Brandt/Ethan Hunt
Nội dung: Tony từ trước tới nay chọc giận không ít người. Và cũng không ít người tìm kiếm điểm yếu của Tony Stark. Tên villain của tuần này tình cờ tìm ra nó nhưng lại tóm nhầm mục tiêu. Clint Barton thì rất không ưa gì chuyện em song sinh của mình bị bắt cóc.
Ghi chú: Maeday viết fic này là trả prompt cho avengerkink, dươi đây là nguyên bản của prompt đó:
“So the villain of the week has a deep grudge against Tony, and they capture Tony and his lover, Clint.
Only it turns out it isn’t Clint that they capture, but Will, Clint’s twin that no one know about (except for clint and will Themselves).
I want reaction and consequences of this.
Bonuses if:
+ the villain doesnt believe that this guy is not Clint. He thought Tony and Clint are trying to trick him and that pissed him off. It makes him even more sadistic.
++ Ethan is in the fic also. I love me some Ethan/Will.
+++ as I love whump!Will I’d like non con. But if its not author!anon cuppa then violence is good also.
++++ and of course clint being absolute BAMF because he is fiercely protective of his twin.”
http://avengerkink.livejournal.com/12672.html?thread=29181824#t29181824
___________________________________
TN: Tôi dịch cái fic này một cách kéo lê rất thảm hại, tôi cũng không chắc tổng thiệt hại thời gian chỉ để bò lê qua c1 là bao nhiêu, chứ đừng nói là bò hết toàn bộ, nhưng tôi đã hứa sẽ cố, và chắc là sẽ lết được hết nó đến hoàn thành. Cho nên nếu nó có không được mượt hay quá khấp khiểng qua một số đoạn thì tôi xin lỗi, vì có lẽ thời gian nó được dịch phải cách nhau đến vài tháng ấy.
Nhân xưng trong fic có thể khiến mọi người loạn lên vì cứ “anh” “anh” “anh” loạn hết cả lên, nhưng hãy thông cảm cho tôi vì tôi quen dùng “anh” tự thoại cho các zai nhà rồi, vì ở một mức độ dở hơi nào đó khi tôi nghĩ về cá nhân các zai nhà thì tôi cho rằng lũ bá đạo, chảnh bựa nhà tôi trong MCU sẽ không dùng “gã” hay “hắn” với bản thân mình, dĩ nhiên trường hợp của Clint thì có thể nhưng mà Clint trong MCU với Clint trong 616 khác nhau nhiều lắm nên tâm tưởng của tôi nó cứ ‘mặc định’ vậy đó.
Ngoài ra thì dù tôi ship IronHawk trong MCU điên cuồng đến đâu tôi không tiến được mức ngọt của Clint với Tony quá “anh-tôi”, Clint của tôi lúc nào cũng có vấn đề với bộc lệ cảm xúc vậy đó :'(, còn về Tony thì miễn bình luận, tôi cho rằng chả cần lí do thì lão cũng “anh-em” ngọt xớt rồi, và cái fic này không nói về mấy cái góc tối mà lão hay chìm vào, nên tôi cứ để lão ngọt đi, lúc nào lão emo không lội được trong “đường tình” thì tính khác sau. Tôi không phải fan MI mà chỉ là fan của Jeremy Renners nên nếu tôi dịch đám MI quá sượng thì xin cũng bỏ quá cho tôi
Mọi lỗi chính tả là ở tôi, beta tình yêu của tôi bỏ tôi đi từ lâu rồi, nên nếu thấy sai sót ở đâu, xin cứ chỉ ra để tôi sửa.
À, cái này viết/dịch từ trước khi A: AoU với MI:RN ra mắt nên nó cũ lắm so với fandom rồinh a
Fic này tặng cho Lianchi và Kid :x
______________________________________________________________________
Chapter 1
Tony thường chọc giận rất nhiều người. Clint cũng chọc giận nhiều người không kém, tuy nhiên thì phần lớn những người bị anh chọc giận chỉ biết rằng có ai đó bắn chết người mà chúng khá là thân mà thôi. Tony thì ngược lại, anh là mục tiêu quá sức hiển nhiên. Anh khiến người khác ghét mình, rồi cứ thế giễu trước mặt họ như thể không gì có thể chạm được vào anh – và chắc là anh tin thế thật khi mà anh có cả một đội các siêu anh hùng hậu thuẫn lại thêm cả bộ giáp Iron Man nữa. Thế nào đi nữa thì chuyện đó vẫn khiến Clint có chút không yên tâm.


Tên villain của tuần này lại cũng là một kẻ từng bị Tony làm cho tức chết. Chuyện đó, xét ở góc độ nào đi nữa, đều chẳng có gì là lạ. Biệt đội Avengers đụng phải kha khá những kẻ chẳng ưa gì Tony Stark bởi vì phần lớn đám villian đều là các nhà khoa học trở điên và Tony thì lại đặc biệt giỏi trong việc làm đám chuyên gia kia hầm hè khi mà anh cứ thản nhiên bước tới và cư xử hệt như anh giỏi hơn họ trong chính lĩnh vực của họ ấy. Cá nhân thì Clint cũng nghĩ là Tony giỏi hơn thật, nhưng mà anh chẳng dại gì nói ra, nhất là khi mà con robot to đùng giống bọ cạp đang lù lù trước mặt với cái đuôi nguy hiểm giương cao chuẩn bị đâm tới.“Này,” Clint gọi qua bộ đàm nhóm. Anh cũng không chắc là có ai nghe thấy ai không. “Tôi gặp rắc rối rồi.”

Vệt sáng đỏ vàng và tiếng rền quen thuộc của bộ đẩy của Iron Man lập tức vụt đến ngay sau câu đó và Clint bò dậy nhanh gọn nhất có thể trong tình huống cho phép và anh khá chắc là cổ tay phải của anh lại gãy nữa rồi. Hoặc không thì ít nhất cũng bị bong gân. Iron Man đáp xuống và tấm chắn mặt lập tức kéo lên để Tony có thể trực tiếp soi xét anh. Clint để Tony chọc mình với mấy ngón tay hợp kim một hồi rồi đảo mắt đẩy anh đi. “Anh còn việc đấy, biến lẹ đi,” Clint nói.

Tony hạ tấm chắn mặt xuống nhưng Clint vẫn thấy được nụ cười của anh. “Kiểm cho chắc cưng không dính rắc rối đó mà,” anh nói.

Sau khi anh rời đi, Clint mới nhăn nhó và nắm lấy cổ tay phải của mình. Chắc chắn là ít nhất cũng phải bong gân rồi. Anh nhìn xuống trận chiến bên dưới và nhận thấy mọi sự có vẻ khá tốt, cũng không có mấy việc để anh làm khi mà lũ robot được chế tạo kiểu này. Anh cố giảm áp lực lên cổ tay phải trong khi đứng chỉ hướng từ trên cao. Trận chiến được gói gọn sau đó vài tiếng.

Thor tóm Clint từ trên nóc nhà xuống đất cùng cả đội khi họ chuẩn bị trở về tháp và để việc dọn dẹp hậu quả lại cho bất kì đứa xấu số nào nằm trong danh sách đen của Fury tuần này. Tên villian, Ts. David Harper đệ Tam, đang được y tế chăm sóc cho vết thương đầu, và dù họ có ghét hắn đến đâu thì chẳng ai muốn hắn chết trên đường đến tù cả.

Clint không để ý đến Tony lắm khi nghe thấy tiếng leng keng quen thuộc của bộ giáp Iron Man tiếp đất. Việc anh không để mắt đến Tony mỗi khi anh lại gần là minh chứng cho lòng tin anh đặt vào Tony. Và Clint lúc này hối hận không ít về lòng tin đó, khi mà Tony với tới và cổ tay đau của Clint bỗng dưng bị kẹp trong gọng thép đúng nghĩa. Anh không nén kịp tiếng rên đau đớn bật ra.

“Hawkeye, y tế, ngay,” Steve chỉ đạo mà không cần liếc đến họ.

Clint lườm Tony, người lúc này đã kéo mặt nạ lên. “Tôi tự lo được, cảm ơn.”

“À, phải rồi, và đó là lí do mà cưng cho rằng nắm tay là đủ để thay cho bó bột,” Tony xỉa ngay lại.

“Đôi lúc tôi ước anh để ý đến thân anh nhiều như đối với tôi ấy,” Clint cằn nhằn. “Tôi từng tận mắt chứng kiến anh cử xử như bó bột không nghĩa lý gì hết rồi đấy. Nhớ cái lần anh làm gãy ba ngón tay rồi cứ thể bó chúng lại bằng băng dính không hả. Tôi nhớ rõ lắm đấy.”

Bàn tay kim loại còn lại của Tony lập tức bịt ngay miệng anh lại, “Shhh. Cap không cần biết cái chuyện đó đâu.”

Clint đảo mặt và cố đẩy tay anh đi. “Anh làm tôi tím bầm hết cả đi bây giờ.”

Tony nhướng mày “Anh biết cách làm em tím bầm khác đấy.”

“Tony, làm ơn đừng bóng gió bậy bạ khi ở cùng cả đội,” Steve cắt ngang cho có, khi mà câu nhắc nhở đó dùng đến cả trăm lần trước chưa dừng Tony lại được thì giờ cũng chỉ vậy thôi.

Không ai để ý Ts. Harper đang quan sát Tony và Clint cho đến khi hắn bị còng tay đẩy vào thùng xe lên đường đến trại.

——

Với việc New York dần dần bị xới tung lên bởi lũ ngoài hành tinh và bác học điên, các tổ chức khác của Mỹ cuối cùng cũng bắt đầu đưa người của mình tham chiến cùng SHIELD, điều này dẫn đến cái thứ gọi là hợp tác trao đổi và cũng có nghĩa là các điệp vụ phải…thật sự gặp gỡ các điệp vụ khác mà mình sẽ phải hợp tác.

Và với việc Will là một đặc vụ đầy gương mẫu và có sự kiên nhẫn của một vị thánh, Ethan khá lo lắng khi cộng sự của mình liên tiếp vắng mặt trong các cuộc thảo luận trước và sau các nhiệm vụ có dính đến SHIELD.

“Cậu ghét SHIELD sâu đậm hay sao vậy?” Ethan cuối cùng cũng phải hỏi khi Will đang lau súng. Will luôn rất nghiêm túc trong việc lau súng của mình, anh sẽ không bao giờ đứng dậy bỏ đi và để mặc chúng đang được tháo dở trên bàn dù có tức giận đến đâu đi nữa.

“Không,” Will trả lời một cách thản nhiên.

Ethan đảo mắt, kéo cái ghế duy nhất trong phòng và ngồi đối diện cộng sự của mình. “Benji và Jane lo lắng về cách cậu ứng xứ quanh các đặc vụ SHIELD đấy, nói đúng hơn cách cậu tránh họ như tránh tà. Rốt cuộc là chuyện gì hả?”

“Anh nói Benji và Jane ý chỉ anh đúng không,” Will đáp lại.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Ethan chậm rãi nhắc lại.

Will im lặng và Ethan đợi, âm thanh duy nhất trong phòng lúc này là tiếng khăn lau cọ tới cọ lui nòng khẩu súng ưa thích của Will. “Có một người….” anh bỏ lửng câu nói và mạnh tay cọ thanh kim loại đã được lau sáng bóng. “Ethan…” Will ngẩng lên và biểu hiện của anh xen lẫn giữa buồn bã và sợ hãi, biểu hiện đủ khiến Ethan muốn nói rằng không sao nữa rồi và cậu không cần nói gì nữa. Nhưng Ethan có trách nhiệm của mình trong vai trò đội trưởng, và trách nhiệm đó cần anh biết rõ khi đội mình có vấn đề.

“Tức là cậu có vấn đề với một người?” Ethan hỏi.

“Không phải vấn đề…mà là…ừm…đúng là có vấn đề nhưng không phải với người đó mà là với những người khác,” Will lẩm bẩm.

“Will, nói thẳng tôi nghe nào,” Ethan nói nhẹ và vươn tay đặt lên đầu gối Will.

“Anh biết gì về Avengers?” Will đột nhiên hỏi.

Ethan nhướng mày, “Iron Man, Captain America, Hulk, Thor và một vài điệp vụ của SHIELD,” anh nói. “Họ giấu kín danh tính các điệp vụ đó và IMF không tìm được bất kì thông tin nào về các điệp vụ này. Hóa ra các điệp vụ đó là sát thủ nằm vùng trước khi mọi chuyện xảy ra và SHIELD chẳng vui vẻ gì với việc phải đưa ra thông tin liên quan đến họ cũng như những chuyện tổ chức dính dáng tới cho các tổ chức khác xem.”

“Nghe có vẻ đúng rồi đấy,” Will lẩm bẩm. Anh cẩn thận đặt súng xuống. “Một trong các đặc vụ của SHIELD trong đội đó… Trời ạ,” anh lầm bầm. Đưa tay vuốt mặt anh nói tiếp “Tôi nói thẳng ra cho anh nghe vậy.” Ethan gật đầu đồng tình. “Tôi có một người anh song sinh. Anh ấy tên Clint Barton. Anh ấy là một trong các đặc vụ của SHIELD trong Avengers. Anh ấy từng bị Loki bắt giữ và tẩy não trong vụ người ngoài hành tinh xâm lược và phần lớn các điệp vụ của SHIELD không tin tưởng anh ấy nữa. Họ không biết việc chúng tôi là anh em song sinh và tôi lẫn Clint đều muốn giữ kín việc đó như vậy, giống như việc IMF không biết việc này vậy. Nhưng tôi lo rằng.. nếu tôi xuất hiện, SHIELD sẽ nghĩ IMF giấu giếm họ và có quá nhiều chuyện có thể đi chệch hướng vì chuyện này và tôi muốn chúng ta không phải đối phó với bất kì vấn đề ngu ngốc nào liên quan đến việc hợp tác với SHIELD.” Anh kết thúc với một cái gật mạnh và cẩn thận dời chân khỏi tay Ethan.

Về phần mình, Ethan cố không tỏ ra ngạc nhiên như mình đang cảm thấy lúc này. “Vậy là cậu có một người anh…anh song sinh…và anh ta là đặc vụ của SHIELD trong Avengers?” anh nhắc lại.

“Phải.”

“Và cậu lo là sẽ có rắc rối xảy ra khi mọi người biết chuyện hai cậu là anh em song sinh?”

“Phải.”

Ethan từ tốn gật đầu. “Sao cậu không nói gì từ trước?”

Will tỏ ra thực sự ngạc nhiên với câu hỏi đó. “Bởi vì… tôi không chắc lắm?” Nếp nhăn trên trán anh xuất hiện đồng nghĩa với việc anh đang lúng túng (một cách đáng yêu). “Clint và tôi quyết định rằng chúng tôi không muốn ai biết cả, từ cái hồi anh ấy còn đang làm lính đánh thuê và tôi đã là đặc vụ của IMF rồi nhưng rồi… chúng tôi vẫn tiếp tục giấu kể cả khi anh ấy được SHIELD động tới.”

“Lính đánh thuê?”

“Clint có một quãng thời gian ngoài vòng pháp luật,” Will nói. “Nhưng anh ấy là người tốt. Anh ấy không muốn tôi dính dáng đến những chuyện đó khi tôi đang cố gia nhập IMF. Chúng tôi quen giữ kín chuyện này rồi.”

“Được rồi,” Ethan nói. Anh vỗ đùi Will và cười khẩy khi Will hơi giật thót vì thế. Anh đứng dậy và nói, “Đi nào, Benji và Jane cũng cần biết chuyện này và chúng ta sẽ xem xem làm thế nào để giúp cậu tránh mặt đám đặc vụ SHIELD.”

Will tặng anh một trong những nụ cười nhẹ, đầy biết ơn của cậu, nụ cười mà Ethan cảm thấy anh được nhận thường xuyên hơn anh đáng. Anh cúi người, khẽ hôn lên trán Will. “Đừng lo lắng gì cả. Tôi sẽ bảo vệ cậu mà.”

“Tôi biết.”

——

Có vẻ như Ts. Harper không vô dụng như SHIELD nghĩ. Hắn bằng cách nào đó đã trốn thoát trên đường đến trại giam và một lần nữa lại trốn chui lủi đâu đó trên đất Mỹ, ít nhất là họ nghĩ hắn còn trên đất Mỹ. Tony có vẻ hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, trong khi Clint cứ bồn chồn lo lắng suốt từ lúc họ nhận được tin báo, dựa vào việc Ts. Harper khơi mào cuộc chiến trước với con robot nhắm vào đầu Tony khi anh đang mặc giáp. Clint nhắc đi nhắc lại với Tony rằng anh cần phải tìm cách để mặc giáp nhanh hơn.

Tony ra sức bắt ép cả nhóm cùng xả hơi trong phòng bếp bằng cách làm bánh, và cả nhóm đành tham gia khi mà Steve dùng đến ánh mắt cún con thuyết phục nhất có thể, cả Natasha lẫn Clint đều vẫn trong trạng thái trực chiến. Họ quen với việc xử lý villian theo cách đảm bảo rằng chúng sẽ không thể trốn khỏi đường vào trại – hoặc, thường xuyên hơn, là đường đến nhà xác.

“Thả lỏng đi mà cưng,” Tony vừa càu nhàu vừa chọt một ít đường lên mũi Clint. Clint nhăn mũi và gạt chúng đi với tay mình.

“Anh nên để tâm đến chuyện đó hơn mới phải. Ít nhất thì cũng tăng cường an ninh hay cái gì đó đi,” Clint nói.

“Anh cần thêm an ninh nữa làm gì. Anh có em còn gì. Vệ sỹ kề thân của riêng anh, người còn hơn cả sẵn sàng để nhập vai,” Tony đùa. Anh cố chọt Clint lần nữa nhưng Clint gạt tay anh đi và dịch xa ra. Các thành viên khác của Avengers cố tỏ ra mình không để ý đến cuộc đối thoại của họ nhưng chỉ mình Natasha là có vẻ thành công.

“Tony, anh nghiêm túc để ý việc này được không?” Clint hỏi.

“Chả có gì phải nghiêm túc hết,” Tony cười khẩy. “Chúng ta đánh bại hắn một lần dễ dàng rồi. Vả lại làm gì có chuyện hắn lẻn được vào tháp với một con bọ cạp khổng lồ chứ.”

Clint phát ra một tiếng gằn đầy khó chịu. Tony lại gần và hôn nhẹ Clint một cái như thể như vậy là đủ khiến anh thôi lo lắng. “Em lo lắng vậy đáng yêu lắm đấy,” anh nói.

Clint đẩy Tony ra một cách cẩn thận nhưng với lực đủ để nói rằng anh không muốn Tony gần anh lúc này. “Tôi cần không khí trong lành,” anh chống chế lấy lệ trước khi bỏ khỏi phòng. Anh có thể nghe tiếng Natasha nhiếc móc Tony vì cái tội vô ý vô tứ với thói quen lo lắng thái quá của Clint với những người anh yêu quý, nhưng anh mặc kệ và bỏ ra ngoài ban công, nơi mà lan can đủ rộng để anh có thể ngồi lên thoải mái như ghế băng thay vì phải ngồi nhỏm như những nơi khác. Tony đã thiết kế lại toàn bộ lan can của ban công chính sau khi nhìn thấy Clint nhón người trên tầng 50 quá nhiều lần.
Tầng chính cả nhóm hay tụ tập nằm trên tầng 40, nhưng Clint không bận tâm lắm đến mối nguy rơi mất mạng và anh cứ thế vung vẩy chân bên ngoài ban công hệt như một đứa trẻ. Tony có ý tốt của riêng anh, anh thật sự không muốn Clint lãng phí thời gian vào việc lo lắng nhưng Clint cũng biết rằng Tony ngu ngốc với an toàn của chính mình hơn cả Clint – có nghĩa là Tony đối với an toàn bản thân gần như chết não luôn rồi.

Gió bỗng nhiên nổi lên, và Clint khẽ run nhưng anh không có hứng với việc vào trong và kiếm áo khóac. Gió cuộn lên lớn đến nỗi anh phải tuột xuống khỏi vành lan can, bởi vì chết vì bị gió thổi bay khỏi lan can thì quá xấu hổ, nhưng anh vẫn nhất quyết ở ngoài. Anh từng chịu thời tiết tệ hơn thế này nhiều, hơn nữa vào trong có nghĩa là bị vây quanh bởi Tony – tất cả mọi thứ của Tony. Anh tháo máy trợ thính ra – vụ nổ tệ hại ở Chile khiến anh mất khoảng 80% thính lực. Tony vẫn đang nghiên cứu phiên bản “TỐT HƠN!” cho máy trợ thính của anh. Lúc này anh có nghe cũng chỉ thấy toàn tiếng gió.

Anh cảm thấy điện thoại rung lên trong túi, đảo mắt, anh bước vào trong để trả lời. Anh không biết vì sao Will gọi lúc này nhưng anh luôn trả lời mỗi khi Will nổi cơn gọi hỏi thăm người anh trai cựu tội phạm của mình.

“Chú không gọi đến anh hai tháng trời, giờ thì chú muốn hỏi thăm anh, sau khi anh suýt chút nữa bị bọ cạp khổng lồ móc ruột hả?” anh nói khi nhận điện.

Bên kia đường dây chợt khựng lại.

“Will? Will, chú có đó không?” Clint hỏi, đột nhiên thấy lo.

“Đây có phải Clint Barton không?” một giọng nam chắc chắn không phải Will hỏi.

Clint nghiến hàm. “Phải,” anh gằn giọng. “Will đâu?”

“Tôi cứ mong là anh biết,” người kia trả lời.

“Mày là thằng nào?” Clint gắt.

“Ethan Hunt, tôi là…”

“Cộng sự kiêm đội trưởng của Will, tôi biết rồi,” Clint cắt ngang. “Chuyện gì xảy ra? Em trai tôi đâu?”

“Chúng tôi đang nhận nhiệm vụ ở New York và lạc mất cậu ấy. Chúng tôi tìm thấy bộ đàm và điện thoại nhưng cậu ấy thì không thấy đâu. Chúng tôi không biết ai đã bắt cóc cậu ấy.”

“Kiểm tra tin nhắn cuối của nó đi, trời ạ” Clint gắt lên.

Cả hai ngừng lại trong khi Ethan chắc chắn là đang ấn không biết bao nhiêu nút sai để tìm tin nhắn. “Nó chưa được gửi và nó dành cho anh.”

“Đọc đi.”

“Nó nói “da bọ cạp đỏ’”

“Mẹ kiếp,” Clint rít lên. “Cậu đang ở đâu?” Ethan đọc cho anh địa chỉ khách sạn của họ. “Tôi tới chỗ cậu bây giờ. Không di chuyển. Không liên lạc ai. Không cố tìm nó. Ở yên đó.”

“Nhưng – “

Clint cúp máy.

——

Khi Ethan nói với Benji và Jane anh trai Will dặn những gì, cả hai người họ đều lo lắng hệt như anh. Cái gã Clint đó không có vẻ gì giống Will cả. Họ đợi tổng cộng 20 phút cho đến khi có người gõ cửa, Jane mở cửa với súng sẵn sàng trên tay. Khẩu súng đó bị giật khỏi tay cô trước khi cô kịp lên cò.
Ethan nuốt khan khi gã bước vào phòng. Gã chắc chắn là anh song sinh của Will nhưng đô con hơn hẳn theo đúng cái cách của một gã đàn ông dành cả cuộc đời trên chiến tuyến và Will có nhắc đến việc gã là một cung thủ. Gã chắc chắn có đôi tay cho việc đó. Và gã hoàn toàn không hề có một phần mềm mỏng nào của Will hết.

“Ethan Hunt,” Barton cất tiếng chào hỏi. “Clint Barton.”

“Rất vui được gặp anh,” Ethan lịch sự đáp trả, và bắt tay gã. Ngón tay và lòng bàn tay chai sạm, Ethan có thể thấy vô số sẹo nhỏ phủ khắp mu bàn tay cũng như các khớp từ những cuộc ẩu đả tay đôi.

“Điện thoại,” Barton yêu cầu, chìa tay kia trước cả khi gã thả tay Ethan ra. Ethan giao cho gã điện thoại của Will, Barton im lặng ấn kiểm tra. Ethan đánh giá trang phục gã – chuẩn chỉnh ra trận kể cả khi ăn vận thông thường. Có ít nhất 2 khẩu súng và 1 con dao được giấu trên người gã mà Ethan có thể lập tức nhìn ra nhưng chắc chắn là còn nữa. Anh cũng để ý thấy vài cái vòng tay và đồng hồ lộ ra dưới gấu tay chiếc áo khoác da đứng dáng của gã. Trông gã giống như phiên bản punk kì quặc của Will.

“Tôi khá chắc là Will bị Ts. David Harper bắt cóc. Hắn bị Avengers đánh bại hồi đầu tuần, và mới trốn thoát trên đường đến trại.”

“Tại sao hắn bắt Will chứ?” Benji hỏi. Cậu ta và Jane tiếp cận gần Barton khi gã tỏ ra không quá nguy hiểm nãy giờ.

“Ts. Harper căm ghét Tập đoàn Stark vì đã mua mất vài ý tưởng của hắn một cách không quá minh bạch vài năm trước. Và thù ghét Tập đoàn Stark nghĩa là thù địch Tony Stark. Tôi chắc rằng Ts. Harper nhìn thấy Will và tưởng nhầm là tôi nên đã bắt cóc nó.”

“Tại sao Ts. Harper lại muốn bắt cóc anh?” Ethan hỏi.

Barton ngẩng lên khỏi chiếc điện thoại với nụ cười mỉm gợi nhắc tới Will. “Tony…luôn tỏ ra khá là tình cảm mà không cần biết xung quanh có ai. Ts. Harper chắc trông thấy chúng tôi sau cuộc chiến, tự kết luận về mối quan hệ của cả hai và quyết định rằng tôi là chìa khóa đánh vào Tony. Dĩ nhiên hắn kết luận hoàn toàn đúng nhưng tôi thấy bị xỉ nhục khi hắn nghĩ có thể bắt cóc tôi.”

“Hắn bắt cóc Will đấy,” Jane nói bằng chất giọng khẳng định rằng cô không ưa gì ý chỉ Will dễ bắt cóc hơn Barton.

Tiếng Barton khịt mũi cười khẩy giống hệt tiếng họ vẫn nghe thấy từ Will. “Will cũng được, cưng ạ, nhưng nó không phải tôi. Nó làm phân tích quá lâu rồi, luộm thuộm rồi. Cô em không thể trông chờ nó về lại phong độ sau, bao nhiêu nhỉ, bảy tháng hả, khi trở lại thực địa sau cái vụ bê bết Kremlin chứ?”

“Anh đáng lẽ không được biết việc đó. Đó là nhiệm vụ tuyệt mật của IMF,” Ethan nói.

Barton ậm ừ khẽ một tiếng tỏ thái độ gã có nghe Ethan rồi. “Tất cả những gì tôi cần là địa điểm của Ts. Harper và Will, sau đó tôi chỉ cần nhảy vào và mang nó ra là xong.”

“Anh định cứ thế xông vào cứ địa bí mật của một tên bác học điên và cứu em mình ra như vậy á,” Benji nhắc lại.

“Phải. Chứ cậu nghĩ tôi kiếm sống bằng gì?”

“Tôi nào biết, đánh nhau với người ngoài hành tinh?” Benji đáp.

“Gần đây thì có, nhưng đó không phải công việc của tôi.”

“Chúng tôi đều là điệp vụ cả, chúng tôi có thể giúp anh.”

“Ah, không có chuyện,” Barton nói, cất điện thoại của Will vào túi. Ethan bắt đầu cảm thấy sôi máu với thái độ của cái gã đột ngột xuất hiện tại đây và cư xử hệt như họ chả là cái thá gì với Will. “Không có cái gọi là điệp vụ ở đây. Tôi là điệp vụ nằm vùng nhuần nhuyễn. Khác nhau đấy. Tôi sẽ cho mấy người biết lúc nào đón nó về được từ Tháp Stark.” Gã quay người bỏ đi nhưng Jane ngăn ngay trước cửa. Gã có thể đẩy cô đi nhưng đã không làm vậy.

“Will rất quan trọng với tôi, để chúng tôi giúp anh,” cô nói.

“Sếp cô để cô yên với kiểu chen chân vào nhiệm vụ như vậy đó hả?” Barton nói mỉa.

“Đây không phải ‘nhiệm vụ’ và anh không phải sếp của chúng tôi,” Jane đáp. “Will là cũng là người thân của chúng tôi và chúng tôi muốn giúp mang anh ấy về.”

Tay trái Barton khẽ động, Ethan nhận ra chuyển động đó chỉ đơn giản vì đó là biểu hiện rõ ràng cho việc Will bắt đầu nổi giận. Ethan cẩn thận tiếp cận cả hai đảm bảo rằng anh không đứng chặn mặt Barton nhưng chắc chắn vào trong tầm nhìn của gã. “Nghe này, Barton, chúng tôi biết Will là em song sinh của anh và anh muốn mình là người chăm lo cho cậu ấy nhưng cậu ấy cũng là một thành viên của đội này và đồng đội là gia đình, anh hiểu chứ?” Biểu hiện của Barton lạnh tanh, hoàn toàn không để tâm ngoại trừ biểu hiện nắm tay trái kia. Ethan cố kiềm chế lại kể cả khi anh thấy cơn giận bắt đầu trào lên, anh tự nhắc rằng đây không phải Will, và rằng anh không biết gã đàn ông trước mặt sẽ phản ứng thế nào với bất cứ điều gì. “Anh cũng muốn đội của mình tham gia tìm kiếm nếu chuyện này xảy ra, phải không?”

“Không” Barton ngắt lời. “Tôi sẽ tự cứu mình ra nhưng Will có tiền sử làm tiểu thư gặp nạn. Tôi sẽ tự cứu nó ra. Cảm ơn các người vì thời gian bỏ ra.” Gã lách gọn qua Jane trước khi cô hay Ethan kịp nhận ra gã di chuyển và bước qua cửa, xuống thang thoát hiểm trước khi cả nhóm kịp hiểu hết lời gã nói.

“Tôi nghĩ chúng ta cần liên lạc với Tony Stark,” Ethan nói. “Có lẽ anh ta sẽ thuyết phục được anh ta.”

“Tôi không thấy Tony Stark thuộc dạng thấu tình đạt lý đâu,” Jane nói.

“Cái chúng ta cần chính là thế, chúng ta cần ai đó để mặc chúng ta làm chuyện ngu ngốc và góp sức,” Benji nhận xét “Hơn nữa, anh ta toàn đồ chơi ngon thôi.”

“Trọng điểm, Benji,” Jane thở dài.

——

“Tony, anh qua đây chút được không,” Clint nói sau khi bất thình lình về lại tháp, sau gần ba tiếng Tony phát điên sau khi JAVIS thông báo rằng “Ngài Barton vừa rời khỏi tháp”. Natasha suýt thì không ngăn nổi Tony khoác giáp và lao đi tìm Clint. Suốt quãng thời gian rồi, cô chỉ cằn nhằn mãi về “mấy tên khùng lo lắng thái quá”.

“Cậu đi đâu thế hả, Clint?” Tony nạt. Cả đội im bặt.

“Tôi ra ngoài. Tôi có thể nói chuyện riêng với anh không đây?” Clint lặp lại, mắt tiếp tục hướng vào chiếc điện thoại trong tay mà Tony nhận ra không phải của anh. Đó chắc chắn không phải một chiếc StarkPhone.

“Clint, cậu nhìn tôi ngay xem,” Tony quát.

Clint lập tức ngẩng lên và cau mày, “Anh sao thế hả?”

“Cậu bỏ đi mà không thèm cho ai biết suốt ba tiếng đồng hồ sau khi nói mình cần đổi gió và lo lắng về kẻ nào đó căm thù tôi ngoài kia. Dĩ nhiên là tôi lo lắng về cậu rồi. Cậu đi đâu hả?”

“Không tự nghĩ mình xem,” Clint lẩm bẩm. “Tôi đang định nói với anh đây. Khi nào anh định ra để tôi còn nói.”

“Không, cậu nói luôn đi,” Tony đáp. Clint nhìn anh với ánh nhìn đầy phản bội suýt chút nữa đủ để Tony muốn rút lại những lời mình nói. “Cậu đã đi đâu hả Clint?”

“Mẹ kiếp, tôi đến gặp đội của em tôi,” Clint rít lên.

“Em trai?” Steve hỏi.

“Phải, tôi có một thằng em trai. Nó là em song sinh của tôi, và nó mới bị lão Harper chiết tiệt bắt cóc, và anh có biết tại sao không hả, Tony? Tôi cá là Harper nghĩ nó là tôi và hắn cố đánh vào anh đấy cho nên anh cảm phiền con mẹ nó tìm xem hắn ở đâu để tôi còn cướp thằng em song sinh của tôi về.” Clint quát lên.

Không ai nói được lời nào, còn Clint đứng đó, thở ra nặng nhọc hơn đáng ra phải thế, cố lấy lại bình tĩnh. Tony chỉ có thể tròn mắt nhìn, miệng mở ra rồi khép lại như định nói gì đó nhưng có lẽ lần đầu tiên trong đời, anh không nghĩ ra nổi gì để nói. Clint quay ngoắt người đi và bỏ ra khỏi phòng.

“Tony…” Bruce khẽ nói “Tôi nghĩ… có lẽ, anh nên làm gì đó đi.”

Tony có vẻ cuối cùng cũng tỉnh ra. “Phải, chắc vậy.” Anh đuổi theo Clint. “Nhớ xin lỗi đấy!” Steve gọi với theo.

Clint ở ngoài ban công khi Tony hỏi JAVIS vị trí của anh. Anh định nói với Clint khi ra ngoài, nhưng điều đầu tiên anh nhận thấy là máy trợ thính của Clint đang nằm trên lan can cạnh anh, và nếu đó không phải minh chứng rõ ràng nhất cho việc Clint không muốn nói chuyện thì Tony không biết còn gì rõ hơn. Vậy nên, anh bước tới và tựa vào lan can, bởi vì có chết anh cũng không trèo lên đó ngồi như Clint. Tony biết Clint biết anh ở đó nhưng anh vẫn cứ gõ nhẹ lên chân Clint ra hiệu, anh cứ thế gõ tay lên chân cậu không theo nhịp điệu gì hết đến khi Clint quay lại lườm anh mới thôi.

“Anh xin lỗi,” Tony nói. Kể cả Clint không nghe thấy cậu vẫn biết anh nói gì.

Clint nhướng mày và chậm rãi nhặt máy trợ thính lên đeo vào. “Anh biết là anh hoàn toàn chẳng nghĩ xem mình tỏ ra thế quái nào với cái chuyện lo lắng đến nhau phải không.”

“Anh biết, anh xin lỗi,” Tony lẩm bẩm. Clint xoay người lại đối diện với Tony, nếu đây mà là trong tình huống khác, chắc chắn Tony đã đưa tay vuốt lên cặp đùi trong đó rồi, tầng 40 hay không cũng kệ. “Anh giúp em tìm em trai thế nào đây?”

Clint khẽ cười. “Nó cố gửi tin nhắn cho tôi. Nó là một phần trong đám mật mã chúng tôi dùng ngày trước, khi mà nó muốn nói chuyện của tôi nhưng không được do vướng IMF mà tôi thì vẫn còn bị truy nã và mấy cái kiểu rào cản vớ vẩn từa tựa thế, nhưng dựa vào những gì nó định gửi thì tôi khá chắc rằng Ts. Harper trốn trong phố đèn đỏ. Nó không có thời gian để viết được hơn thế.”

“Không ngờ em có mật mã cho cái thứ như “phố đèn đỏ” đấy,” Tony lầm bầm.

“Thì Will luôn dễ dàng hòa mình vào chỗ tôi hơn là tôi vào chỗ nó. Nó có thể ăn mặc lôi thôi và giả làm một thằng khốn nhưng tôi thì không thể mặc com-lê chỉnh tề và cư xử như là tôi giỏi hơn tất cả được.”

“Anh nghĩ là anh muốn thấy em cái thời còn làm lính đánh thuê đấy. Anh cá là em mặc đồ ninja trai gọi suốt,” Tony trêu.

Clint để mặc Tony trêu chọc anh về quãng thời gian trước SHIELD vì anh biết Tony làm thế để cho Clint biết rằng anh không đánh giá gì anh hết. “Thì có. Tôi mới mặc đồ bó trai gọi cho anh mới đây còn gì, hay anh quên tuần trước rồi.”

“À phải, chúng ta nên diễn lại trò đó sớm thôi.”

“Sau khi chúng ta cướp Will về,” Clint nhắc.

“Sau khi chúng ta cứu em trai em về,” Tony đồng ý. “Giờ thì xem chúng ta tìm căn cứ bí mật của một tên điên trộm cắp thế nào nào.”

Tony bắt đầu bắn đi vô số thông điệp từ điện thoại của mình, và anh không để ý rằng Clint đã dịch lại gần mình thế nào cho đến khi cậu ngay kề sau anh, vẫn ngồi trên lan can cao vót hệt như Daredevil vậy, chân cậu quàng hai bên hông Tony. Clint tựa gần vào thái dương anh để nhìn xuống điện thoại của Tony. Khi Tony ngước lên, Clint cười và hôn nhẹ anh một cái.

“Xin lỗi vì em không nói với anh khi ra ngoài,” Clint nhẹ nói khi họ rời nhau ra.

Tony vươn tay vuốt qua mái tóc ngắn của Clint, dừng lại ở cổ cậu và kéo cậu lại cho một nụ hôn khác. “Giờ ta tìm em trai em thôi, sau đó anh sẽ nhắc đủ các loại tình thú liên quan đến song sinh cho bõ mới thôi.”

Clint bật cười.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Criminal Minds] Nội dung mùa 1

Criminal Minds Mùa 1 Mùa 1 Quốc gia sản xuất Mỹ Số tập 22 Phát sóng Thời gian chiếu 22.10.2005 - 10.05.2006 Kênh chiếu CBS Mùa một của Crimi...